Semantic & Un-semantic Class Name Examples

Inspired by Chris Coyier article, What Makes For a Semantic Class Name?, @ css-tricks.com.

A part of “Best Practices: HTML” series.
<div class="column_1"></div>

Unsemantic. Unless used in Grid-based system.

<div class="footer"></div>

Semantic. Yet consider using <footer> tag (&amp; other semmantic HTML5 elements)

<div class="largeText"></div>

Un-semantic. This is specifying. Why should the text be larger? To “stand-out” or to “highlight” – consider using <mark> tag?

<div class="priority-2"></div>

Semantic. It’s like the idea of using <h1 />, <h2 />,…, <h6 />

<div class="clearfix"></div>

Unsemantic yet Acceptable in this case. Only name such similar un-semantic classes if only they’re pre-defined such as ir (image-replacement), left (float left) & some theme colors, etc.

<div class="copyright"></div>

Semantic. Some other class named of similar use are: “tweets”, “pagination”, “admin-nav”, “sidebar”.

<p class="introp"></p>

Unsemantic. Classitis. It can be selected by CSS: .intro p:first-child

<div class="left"></div>

Unsemantic. Perhaps in the future, you may wanna this element on the right instead.

<div class="success"></div>

Semantic. It usually works in conjunction with other class to best describe the element content (or status of content): class=”success message”, “success feedback”, “fail message”, etc. Don’t use 1 class in such cases like “redBigError” or “renderError”. They are not reusable.

<a class="link" href="#"></a>

Unsemantic. Classitis. It should be more specific in this case like: book-link, button, etc.

(Updating)

2019

2018

2017

2016

2015

2014

2013

2012

2011

2010

2007

2006

Hãy tôn trọng

Tình cờ được xem 1 màn trình diễn cực kì xuất sắc… nước mắt tôi như muốn chảy vì cảm động; trái tim thổn thức như muốn hòa vào nhịp điệu sôi động đó…

Nhưng … bất chợt … bất đập vào mắt tôi là 1 câu bình luận rất thô tục ở phía dưới video (không tiện trích ra vì quá bất nhã). Mà sở dĩ nó hiện ngay bên dưới clip là vì nó được đến hơn 20 người like. À, thì ra nó là 1 câu mạt sát cho 1 số ít người đã “lầm” dislike clip cực kì xuất sắc đó …

Vâng, đều này sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như nó chỉ là một câu chửi vu vơ của ai đó; nếu nó không được nhiều người like đến mức “phải” đứng đầu tiên, và nếu như, quan trọng nhất, nó chỉ thấp thoáng đâu đó ở 1 vài clip. Nhưng không, nó gần như lập đi lập lại ở ở hầu hết các clip của người Việt – mà có lẻ chỉ có người Việt mà thôi! (!?) Nó xấu không phải chỉ bởi sự thô tục của câu từ, nó xấu từ nhân cách của người viết (và cả những người ủng hộ)!

Một điều rất bình thường đó là bất cứ ai, bất cứ cái gì dù tốt đẹp nhất hay xấu xa nhất cũng sẽ có người khen, kẻ chê. Bởi lẻ dĩ nhiên mỗi con người ta có những lập luận, suy nghĩ rất khác nhau tùy vào từng hoàn cảnh cá nhân. Và thực tế là bất đồng ý kiến, phản đối hay tranh cãi chẳng có gì là sai cả – nó, nếu xét theo 1 phương diện tích cực, còn là động lực cho xã hội phát triển. Huống gì dislike là 1 hành động phản đối lịch xự nhất trong tất cả những hành đồng phản đối! Vậy thì vì sao không tập trung để thưởng thức cái hay, cái đẹp? Vì sao cứ phải chửi rửa người khác thậm tệ chỉ vì họ “không giống mình”?… Có 1 câu nói rất nổi tiếng của Evelyn Beatrice Hall là “I disapprove of what you say, but I will defend to the death your right to say it!” (tạm dịch, tôi không đồng ý với những gì anh nói, nhưng tôi sẽ quyết bảo vệ quyền được nói [như vậy] của anh”)  Ôi, phải chăng cái xã hội sau hơn 1 ngàn năm phong kiến và độc tài, đã xóa bỏ luôn cái điều tự do cơ bản đó trong mỗi con người chúng ta?

Hãy tôn trọng người khác như chính cái cách mà bạn muốn được người khác tôn trọng!

2019

2018

2017

2016

2015

2014

2013

2012

2011

2010

2007

2006

Nguyễn Cao Kỳ: Ngày ấy & Bây giờ

Học sử không phải là để “thay đổi” lịch sử hay là “sống lại những kí ức lịch sử” mà là vì “dân ta phải biết sử ta” và để học những bài học lịch sử đem lại.


Cá nhân ông Kỳ không để lại nhiều câu nói nổi tiếng theo kiểu “Đừng nghe những gì cộng Sản nói, hãy nhìn những gì Cộng Sản làm” như của ông Thiệu, thậm chí phần lớn những câu nói được phổ biến trước đây của ông đều rất ngông và có vẻ bồng bột. Nhưng trong những bài phỏng vấn, nói chuyện sau này (đặc biệt là lúc gần cuối đời), hầu hết những câu nói của ông đều rất “đáng suy nghĩ”… Rex xin trích dẫn một số câu nói đó của ông trong bài phỏng vấn “cuối cùng” này:

Tập 1:

– “Tôi không đồng ý chuyện thảm sát gia đình ông Diệm, Nhu, Cẩn”

Tập 2:

Tập 4:
– “Tôi muốn nói rõ như thế để chúng ta hiểu… chứ không phải cứ chung chung, nó không xác thật.” (nói về vụ Chí Quang)

Tập 5:
– “Tôi thấy tôi có bổn phần với lịch sử và nhất là với những lớp trẻ sau này … nói cho họ biết trong lịch sử cái gì đã xảy ra chứ không phải là đặt vấn đề, chứ ko phải là chỉ những cái gì đúng cho mình, những cái gì hào hoa, hào nhoáng cho mình mới nói ra, nhất là ko úp méo lịch sử để đánh bóng mình…”

Tập 8:

Tập 29:
– Đôi khi mình là người ngoài đạo, mình ở ngoài, mình làm sao mình thấy được…
– Nói về Globalization, họ vào đó họ phải tuân theo luật, không thể chơi luật rừng được nữa – mấy anh này anh lập luật lệ để có lợi cho anh không à. Mọi chuyện phải được duy trì bằng luật lệ. Nếu không thì không ai chơi với anh nữa.

Tập 31:

– Bây giờ tôi về để tôi giúp Nước – Nước là cây, là cối, là dòng sông à? Giúp nước là phải nc và làm việc với những người đang cầm quyền.
– (Người ta nói tôi) “ơ, ông này trẻ, trẻ có nghĩa là sai à?”…
– (Người ta nói tôi) “ơ, ông này ông không có học, thế thì cái học của các anh để làm gì?? Tôi không học mà tôi ok. Mà anh kể tôi làm thủ tướng tôi làm cái gì gọi là vô học? Chưa kể những người có quyền, có thế của nhân loại như Tổng thống Mỹ, vua Mã Lai, vua của Thái… người nào gặp tôi sau một thời gian đều có lòng kính trọng tôi, chứ có người nào hỏi tôi bằng cấp gì đâu?”
– Bây giờ, mấy đứa con nít (??) đặt vấn đề học thức, học để làm gì!?

(Cập nhật)

“Những sự mất mát và đau khổ trong cuộc chiến cũng như sau cuộc chiến thì chồng chất nhiều lắm, nhưng cứ quay lại dĩ vãng và uất hận thì chỉ là chuyện của cá nhân mỗi người. Còn đối với đất nước, với dân tộc thì cá nhân tôi cho rằng cũng chả ích lợi gì.
Đối với tôi, quan trọng là trong tương lai, Việt Nam sẽ có chỗ đứng nào trong cộng đồng nhân loại!

Những nỗ lực của cá nhân tôi không phải để giành phiếu, không đi xin tiền, xin chức, lập đảng, lập nhóm với ai cả. Tôi chỉ nói lên cái nhìn của tôi thôi, tâm tư của tôi đối với đất nước “Những lời tôi nói là hoàn toàn vì dân tộc, vì đất nước chứ không phải cho cá nhân tôi,”
(trả lời phóng vấn BBC) 

2019

2018

2017

2016

2015

2014

2013

2012

2011

2010

2007

2006

Nguyễn Cao Kỳ

Được nghe về ông đã lâu, nhưng chỉ thật sự biết về ông những ngày sau khi ông qua đời (23/07/2011) …

Ngày ông qua đời, Rex có cơ hội được đọc nhiều hơn những bài viết, phóng vấn của/về ông. Cảm thấy thú vị, Rex đã lập luôn cả 1 mục (tag) riêng cho những bài viết về ông và gia đình trên Chichi. Đặc biệt, sau khi nghe xong bài Phóng vấn Tướng Nguyễn Cao Kỳ của BBC, Rex đã thốt lên: “Tui chưa biết, chưa đọc nhiều về ông nhưng qua cuộc phỏng vấn ngắn này, có lẽ dân tộc Việt lại vừa mất đi MỘT CON NGƯỜI VĨ ĐẠI!”

Tết vừa rồi, tình cờ được xem thêm 1 chuỗi 31 video phỏng vấn gần đây (và có lẻ là cuối cùng) của ông (năm 2010), Rex lại được biết và hiểu thêm về ông tướng “thú vị” này… (đọc thêm “Nguyễn Cao Kỳ – Ngày ấy và Bây giờ”)

Trong các tướng lãnh Việt Nam trước 1975, Rex ấn tượng mạnh với tướng Giáp, nhưng tướng Kỳ mới là người Rex cảm thấy thú vị nhất (giờ nhìn lại, dù từng ở 2 chiến tuyết đối lập & có rất nhiều điểu khác biệt, nhưng cả 2 có chung nhau 1 lòng yêu nước, yêu dân tộc nồng nàn).

Tướng Kỳ là một con người đúng chất nhà binh, có chút “ngang tàng, kênh kị” nhưng “khẳng khái”. Ngoài ra ông còn là một kẻ “hào hoa”, lãng mạn,”cao bồi” và “biết ăn chơi”. Nhưng trên tất cả, toát ra từ tất cả những hạnh động và tấm lòng của ông là một con người cực kì yêu nước, rất nặng tình với quê hương, tổ quốc.

Ky with Pres. Johson, 1966

Rex thích cá tính của ông. Những tuyên bố của ông đầy nẩy lửa, dù có phần ngông cuồng nhưng rất tướng. Ông cũng là một trong ít chính khách Việt (sau Hồ Chí Mình) mà Rex được biết, rất giỏi ngoại ngữ (Anh, Pháp). Nhìn những bức hình ông ngồi hút thuốc và đàm đạo hay trả lời phỏng vấn với các lãnh đ̣ạo, báo chí Phương Tây, Đài Loan, Đông Nam Á, trông rất có vai vế, chẳng kém chút nào!

Nhưng nhắc tới ông, không thể không nhắc tới những hành động gây sốc, những cuộc tình hay những cảnh tán gái ăn chơi. Vụ chở tướng lĩnh Mỹ bay thấp đến mức chạm sóng biến hay việc dùng trực thăng để tạo ấn tượng với một thiếu nữ làm tung cả mái nhà nơi xóm nghèo cô sống,… là những minh chứng cho sự ‘ngang tàng’ của ông và đều được ông nhắc đến trong
hồi kí của mình.


Vợ chồng tướng Kỳ và Đỗ Văn, 1968


Thời trai trẻ, ông là 1 tư lệnh không quân, 1 mình xẻ dọc bầu trời. (Rex đặc biệt thích cái khăn choàng cổ màu tím ông đeo: trông thật phong
cách, thời trang và cá tính :X). Ông dám làm những việc mà ai cũng phải e dè… Lúc cuối đời, ở tuổi 80, ông vẫn còn khỏe mạnh, trí nhớ ông vẫn còn rất mình mẫn. Những mẫu chuyện ông kể – pha 1 chút hài hước, hóm hỉnh của tính cách ông, nghe rất hay, cuốn hút và sâu sắc – chắc chắn sẽ là những tư liệu lịch sử quý báu.

Hơn 50 năm trước, ông từng là thần tượng của rất nhiều giới trẻ. 50 năm sau, ngay cả khi ông đã mất đi, hình ảnh, phong cách, tiếng nói và hành động ông vẫn còn là một hình tượng cho nhiều lớp trẻ noi theo…

(Còn tiếp)

2019

2018

2017

2016

2015

2014

2013

2012

2011

2010

2007

2006

XYZ Site Intro

I’ve seen a tons of your blogs, what the heck is this one?

Honestly, I have kept a good habit of writing and blogging. In fact, I started blogging about 3,4 years ago: writing for a while, stopped then I changed to another one….. Came back, writing, stopped and then changed to another one… It repeated 3 or 4 times until now when I decide to have a blog coded and hosted by myself. I seriously want a place to learn, to share & as a blog, to keep track of memorable moments.

Learning by Doing

It’s incredibly dull and boring to spend all your time reading books and doing tutorials, which is a popular learning method right now. Obviously, I didn’t and would never like it. In my point of view, a philosophy is good only if it’s applicable not just in an ideal world. Likewise, a fancied tutorial is really useful if it can be made used of and not just for experiment and so do knowledge. My knowledge would be just like a rubbish if I couldn’t utilise it nor put it into “action”. And yah, for those who’ve ever questioned my skills, my “tangible products” would serve as a good answer for them: “Hey, take a look and see what I have done. I may not remember what “Encapsulation” exactly means at the time, but I can use and apply it. See my designs as well, it’s not bad, isn’t it?”
 
then Writing about it
One of the best ways for me to learn new things is to write about it. It forces me to research the topic, learn the technology and digest what I have learned via writing as obviously I never wanna let my friends or visitors ridicule what I’ve written. It is a simple yet effective way of learning new stuff. Of course, writing itself is already useful. It makes me learn how to organize and express my ideas succinctly.
However, because of that seriousness, last time I couldn’t “produce” as much posts as I could. In deed, many articles of mine are still in my pending list, though lots of them are nearly finished ones. Procrastination cos of I am too careful? I try to improve it this time by writing short posts instead of a full and lengthy one.

Another importance of blogging

In the past, I used to use blog to show off something or to communicate sth that I couldn’t say. Yup, it’s a part but the actual importance of blogging comes from the fact that my mind is just a temporary memory. As a PC user, I would think of it as a RAM – a volatile type of memory. As time passes by, my memory will inevitably lose its data, one by one, a little by little. However, I don’t think, they’re lost completely and thoroughly. They’re still somewhere in my mind, just that I may not remember it at a particular point of time. They need a trigger and that’s the point of blogging, which will help remind of something important. Having lived for 20 years, I realise I should blog – blog more & take a picture – take more pictures in the future. I will not go away nor say “No, no, no” as I used to when somebody is gonna take a picture of me 🙂

Blogging is also a good way to keep track of my progress. As a person, I will definitely progress over time but how do I measure it? In this case, I can’t use my memory or mind (to compare) any more. Blogging comes as a good solution once again. As I review, I know exactly (the differences between) who I am today and who I was 5 years ago.


~
<! deleted !> I’ve already added Facebook like and comment into my blog
Although I would welcome feedback, I don’t feel like comment section is necessary right now. It is partially because I think it is a source of dispute and argument . First encountering an idea, some people like it, some don’t. It’s really natural and it’s not necessary to go any further from that. A comment itself cannot help. Let the guy alone, let him learn the lesson by himself.
I don’t like passed-by comments (even sweet compliments) either;  frank critiques are better. If there is anyone who seriously wanna feedback, either compliment or criticize, I will always welcome their emails.
I would consider adding FB like buttons though I’d not really love my personal thoughts be shared. Anyway, if I keep it all to myself, it’s self-fish and boring like writing a dull diary. I will find a good way of sharing what I know and of keeping my personal stuff.
</deleted>

2019

2018

2017

2016

2015

2014

2013

2012

2011

2010

2007

2006

2012 New Year’s Resolutions

– 62 – 65 kg

Start/Establish a business – join leerit.com

– Networking

  • Network
  • Friends
  • GF

– Skills

  • Communication (4/10)
    American accent
  • Web (6/10)

2019

2018

2017

2016

2015

2014

2013

2012

2011

2010

2007

2006

My Drawings

2019

2018

2017

2016

2015

2014

2013

2012

2011

2010

2007

2006