Ở tuổi 73, Cậu đi không phải là trẻ chỉ là các dì lớn tuổi rồi mà vẫn còn quá khỏe mạnh…
Cậu vẫn lạc quan, vẫn kiên cường, vẫn đùa vui như bản tính của Cậu đến những giờ phút cuối cùng… Hôm 27 Tết lúc cậu đã đau lắm rồi mà vẫn gắng ngồi dậy nói chuyện với 2 đứa cháu đi xa về.
– “Con nớ nó hiền giống ba nó rứa” – Cậu đùa khi nói về chi công việc & lương bỗng của chị Anh – con Cậu.
Gặp Cậu lần đầu tiên sau cơn bạo bệnh, đứa cháu này không thể không thương. Cậu gầy đi quá nhiều; những cơn đau triền miên lại hành hạ Cậu đến xương tủy. Nhìn những miễn dán salampas khắp đầy người Cậu, người cháu này không thể không xót. Nhìn mẹ buồn, mẹ gầy, mẹ lo cho Cậu, người con này không thể không đau…
Người cháu này sẽ không quên được câu nói cuối cùng của Cậu trong cái ngày mà mẹ bảo “chắc đây là lần cuối cùng Thịnh gặp Cậu Lâm. Cậu chắc cũng không sống được bao lâu nữa.”
Thật vậy, người cháu này mới qua lại được tròn 2 tuần – trong đó tuần đầu tiên la liệt vì ăn chơi quá độ lúc Tết, thì được tin Cậu mất. Buồn, lạnh cả người…
Thanks XH for this. Thanks Lem, Lam, Tio, Ngoc, Ni all the good friends for your great support at this difficult moments. Appreciate it 🙂
Người cháu vẫn còn nhớ ít nhiều những kỉ niệm với Cậu:
- Suốt 4-5 năm nay Cậu luôn là người ‘đạp đất’ nhà cháu. Ba luôn gọi & hẹn cậu chiều, tối 30. “Nó mới điện tau hẹn sáng mai đó” – Cậu đùa.
- …
- Tối đỗ xăm hường lần đầu tiền với mấy anh chi em sau biết bao năm không ngồi lại với nhau (cách đây 2-3 năm; Tết nay mới là lần thứ 2). Chơi đến khuya. Sáng đó, Cậu chở cháu về.
- Lần cuối cùng, Cậu mời cháu ly bia khi gặp Cậu ở ngoài nha. Cháu kiếm cớ chở mẹ, từ chối dù chỉ là 1 ly nhỏ.
Ngày biết tin Cậu phát hiện ung thư, người cháu này sốc lắm, hỏi ngược xui cho Cậu… Nhưng cũng nhờ cái đưa đẩy này của số phận mà người cháu này được biết đến Thích Nhất Hạnh (It can be considered as a life turn of my life). Có những đêm thức đến 2, 3h sáng để nghe những bài giảng của thầy. Thầy giảng hay & sâu lắm Cậu à. Nhưng cái cháu thích nhất là sự trầm tỉnh, chậm rãnh và uy nghi của thầy.
Cậu đi xa nhưng không mất.
Cậu đã làm được quá nhiều điều mà 1 người bình thường cũng phải mơ ước.
It’s not how long you live. It’s how you live! – Jim Rohn
Cậu cũng đã đi Mỹ, được thăm thú chị em, con cháu. Hai con của Cậu cũng đã lớn và lấy chồng. Cậu cũng đã có cháu – không chỉ một mà tận hai. Cậu cũng đã thăm ngôi trường NTP mới to đẹp mà Cậu đã có công lớn gầy dựng suốt hơn mười năm. Những gì Cậu làm đã được ghi nhận rõ ràng qua những lẵng hoa từ mọi cấp của thành phố; qua những đoàn người kính viếng Cậu trong suốt tang lễ; qua những giọt nước mắt của những người thầy, cô đồng nghiệp và đàn em đã được Cậu dìu dắt qua bao năm.
Chỉ vì tui sinh thằng thứ 3 mà anh mất huy chương lao động hạng nhất – thầy Lương tâm sự
– Tau mà cũng sinh được 1 thằng như m thì t cũng làm rồi!!
Luôn có 1 sự hài hước, hóm hỉnh nhưng sâu sắc và vị tha trong những câu nói của cậu.
…..
Sáng đó mọi người tiễn Cậu đi tiếp một chuyến đi mới…
– “Cố gắng làm việc cho tốt; có tiền.. thì gửi về cho Cậu”.
ps: còn khá nhiều điều để viết thêm, cháu sẽ cập nhật khi có thời gian.