Huế dày đặt sương mù trong chiều tà
Đọc bài viết chợt nhớ bài hát “Huế mù sương” (Nguyễn Minh Khôi) mà trong đó luôn vang vẳng những câu hát buồn: Đã lâu rồi anh không về thăm Huế; Huế bây chừ buồn lắm không em? ….
3 tháng rưỡi – có những lúc qua mau, có những lúc lại lâu đến kinh khủng.
Dòng thời gian không bao giờ ngừng chảy, nhưng hởi ôi Lòng người lắm lúc lại đong đưa !! Hay nói như Thu Bồn là “con sông” cứ “dùng dằng”, con sông không chảy!
Hãy dồn lý trí vào tương lai, hãy chôn nỗi buồn vào dĩ vàng, để trái tim nói được nên lời: Ôi ôi nhớ lắm cơ 😡 Sắp được về nhà rồi!! YEAH 😀
ps: Gửi đến e – tình yêu a và nỗi nhớ.